Tổng số lượt xem trang

7 tháng 1, 2011


                                   Chuyện cổ tích tháng 12

Lại gần đây đi, em kể cho nghe.
Câu chuyện cổ tích
Về gió
Về những dại khờ.
Ngày xửa ngày xưa...


Ở xứ sở nọ có một cô bé. Cô chẳng xinh đẹp, chẳng tài giỏi, chẳng có gì nổi bật cả, ngoài bản tính vụng về, hậu đậu và tâm hồn lúc nào cũng thả trôi lãng đãng... Cuộc sống trôi qua, cô bé cứ lớn lên, hồn nhiên, bỡ ngỡ trước vạn vật tự nhiên, trước những vui buồn bâng quơ, trước cả dòng đời xô đấy ào ạt.
Rồi một ngày, cô vấp ngã, đau... Nhưng cô nào dám khóc, cô chỉ là cô gái nhỏ, vô tích sự và riêng sự tồn tại của cô cũng đủ phiền phức rồi. Mọi người xung quanh chẳng nên mất công bận tâm thêm về cô nữa. Cô tự nhủ và nuốt trôi những giọt lệ vào trong, họng đắng ngắt, cô lại cười. Vì ngoài nụ cười ra, cô chẳng còn thứ gì đáng giá để đem tặng cuộc đời cả.
Rồi gió đến bên cô, gió cười, gió trêu chọc, gió gọi tên cô. Chẳng phải, cô chợt nhận ra, gió vẫn luôn ở đâu đó, xung quanh cô đấy thôi, chỉ là cô chưa khi nào nhận ra được sự hiện hữu của gió, chẳng khi nào gió ở trước cô, thật như bây giờ, và lại hiền hòa đến thế. Gió dạy cô cách tự băng lấy nỗi đau cho mình, dạy cô nhiều điều mà cô chưa từng biết, kể cho cô nghe những câu chuyện về những nơi và gió từng đi qua, gió phiêu du nhiều lắm. Mở tròn đôi mắt trong veo, cô lắng nghe gió, cô cười cùng gió, những nụ cười giòn tan. 
Ngày tháng trôi qua, cô dường như quen với việc gió lúc nào cũng ở bên cạnh, lúc nào cũng sẵn sàng lắng nghe cô, vỗ về mỗi khi cô rơi vào khoảng trống chênh chao. Giữa những cơn mộng bất an, cô chỉ cần khẽ gọi: "Gió ơi..." và gió sẽ nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô, dỗ dành, đem lại cho cô cảm giác an toàn và có lẽ là một thoáng bình yên nữa. Có gió ở bên, dần trở thành một thói quen đáng sợ mà cô không hề hay biết.
Nhưng gió cũng có những nỗi đau riêng, những vết thương ngày đêm rỉ máu. Gió chẳng cho cô chạm vào chúng, cứ để vậy đi. Chỉ có gió được quyền đến bên cô, còn cô đừng lại gần gió làm gì. "Đừng cố gắng nắm bắt" - cô sẽ chẳng khi nào làm được điều đó đâu, việc nắm bắt gió ấy. Dù có ngốc nhất xã hội đi chăng nữa, cô cũng tự mình hiểu ra điều đó, đâu cần gió phải nhắc cô vậy chứ.
Và cứ như vậy, hàng ngày cô vẫn làm việc quen thuộc là mỉm cười... với cuộc đời, với mọi người và cả với gió. Lúc nào cô cũng là một cô bé, hồn nhiên, dễ thương và ấm áp như thế... và những giọt nước mắt vẫn ngấm dần vào trong.
Đôi mắt cô cứ mở to như thế, để dõi theo đôi cánh phiêu du của gió... để luôn chắc rằng gió trở về, bình an, sau mỗi chuyến đi. Và đôi tay cô vẫn nắm giữ chút gì đó, thuộc về gió, chỉ để vỗ về cảm giác là gió vẫn ở bên cô... như mọi sự từng như vậy.
Gió nói, gió nhìn thấu cô đấy. Và cô cười, nhìn thấu một đứa trẻ, có gì là khó đâu hở gió? Dù có là 90% đi chăng nữa, với gió, cô biết rằng điều đó dễ dàng như nhìn vào một quả cầu pha lê trong suốt... hoặc như việc nhìn qua làn nước trong veo để thấy cá đang đùa giỡn dưới đáy đại dương thôi.
10% còn lại, gió hãy để cô giữ riêng chúng cho mình nhé, cô chọn cách im lặng, để chẳng làm phiền gió nữa, để chẳng trở thành kẻ nhiễu sự rắc rối đáng ghét nữa và để giấu đi 10% bé nhỏ còn lại ấy...
Khi gió hiểu thấu cô 100%, gió sẽ rời đi, chắc chắn là như vậy, và khi đó thì còn điều gì có thể ngăn nỗi đau ùa vào lòng cô nữa nhỉ. Cứ như vậy đi, gió trở nên quan trọng với cô tự khi nào, hơn cả một người anh trai. Còn với gió, cô chỉ nên là cô em gái nhỏ bé và luôn luôn khờ khạo mà thôi.
Đủ rồi, cô mở tay ra, bay đi, hỡi những vạt gió nhỏ.
Chẳng còn những phiền nhiễu nữa đâu, chẳng còn những tiếng gọi khe khẽ giữa đêm khuya, hay những cái xịu mặt cằn nhằn. Em gái nhỏ đủ thông minh để biết mình nên ở vị trí nào mà.
Cô buông tay rồi đấy.
Gió bay đi.
Và hạnh phúc nhé gió...
Chỉ cần gió nhớ rằng lúc nào gió cũng có nụ cười giòn tan của cô em gái nhỏ để xoa dịu những chông chênh trong lòng, gió nhé. Gió hiểu em, đến 90% cơ mà.

Cô gái đứng lên, rời khỏi chiếc xích đu cũ, và em cũng chẳng còn là một cô bé nữa.
Những nụ cười giờ mạnh mẽ hơn bao giờ hết...
Cô biết.
Cô có một người anh trai, phiêu du như gió..
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét